Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Đã bảo chả thích viết đâu.
Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
What I fell what I know never shine through what Ive known Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Hắn biết vì hắn đã từng. Về danh tiếng và giá trị.
Không hút là không hút. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Chả phải thở than gì.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh.