Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này).
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Tôi đi bộ cũng được. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Người lớn thật buồn cười.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Q của lí trí không tự an ủi được. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.