Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". ÔNg Theodore Roosevelt kể lại rằng hồi ông còn làm Tổng thống, mỗi lần gặp điều khó xử, thường ngả lưng vào ghế nhìn lên tấm hình của Lincoln treo trên tường và tự hỏi: " Lincoln ở địa vụ mình, sẽ xử trí ra sao? Giải quyết ra sao?". Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi.
Rồi lửa bén tới lá khô, leo lên cây. Wooton, một người học trò của tôi. Cũng như hết thảy những người dẫn đạo quần chúng, ông biết rằng cách thần diệu nhất để chiếm lòng người là bàn tới vấn đề mà người đó thường ấp ủ trong lòng.
Tôi đã cho ông ta hay rằng có muốn dọn đi thì phải đóng ngay mấy tháng nhà cho hết hạn, không có, tôi sẽ đưa ra tòa liền. Hãng Chrysler đóng một chiếc xe hơi riêng cho Tổng thống F. hứa mùa sau sẽ đặt làm hai cái máy như vậy nữa.
Như vậy cần phải mất công, kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày. Rất hiếm những người ra ngoài lệ đó. Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi.
Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy. Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng này một chút, làm cho y nở một nụ cười. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký.
Anh cho một người phụ việc lại thế. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong một lúc. Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ.
Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương. Tuần trước, đọc qua một tạp chí, tôi thấy một bài phỏng vấn kép hát bóng Eddie Cantor. Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ.
Nhà thương đó muốn mở một phòng chiếu quang tuyến tinh hảo nhất trong nước Mỹ. lại đem đồ án đó cho bạn bè coi. Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá.
Nhưng bạn luống cuống vô ích vì không thể thay đổi ý kiến người khác. Tại sao vậy? Là vì ông kêu nài, phản kháng để tỏ cái quan trọng của ông ra, khi người thay mặt cho công ty chịu nhận thấy sự quan trọng đó, thì những nỗi bất bình tưởng tượng của ông tan như mây khói hết. Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn.
Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Một cuộc bàn cãi hăng hái nổi lên vì ông hội trưởng thay lời cho tôi, cho nên ông bênh vực hàng của tôi. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị.