Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Đã bảo chả thích viết đâu. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Cái bút này vỏ kín như bưng. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Mọi thứ vẫn như thế. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Rồi thể hình tính sau. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.