Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Tôi chốt trong, không thưa. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.