Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Chả là hôm qua có chuyện. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Con nghe lời bác nào. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Mẹ tôi đi về phía bên kia.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Thi thoảng viết nhưng không tiện.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Không biết thanh minh thế nào.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.