Bác sĩ Nathaniel Kleitmar, giáo sư ở Đại học đường Chicago, đã nghiên cứu nhiều hơn ai hết về sự ngủ, và nhờ vậy đã nổi danh khắp thế giới. Đó là kinh nghiệm của ông Frank J. Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được.
Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao! Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh. Và nhờ Trời phù hộ, sáu tháng sau y trở về Tokyo, thế là hết lo.
Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người. Nào: "còn hòng gì, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa", nào: "thế là hết hy vọng". Bạn đã biết rằng óc và gân cốt không nghỉ ngơi được khi bắp thịt ta căng thẳng.
Ông là chủ bút tờ báo Philadelphia Bulletin và khi diễn thuyết trước học sinh một trường trung học, đã hỏi họ: "Những trò nào đã từng thấy xẻ gỗ [17], giơ tay lên". Tiết trời lạnh tới nỗi ông nghe thấy hơi thở của ông đóng băng lại thành những tinh thể nhỏ xíu mỗi khi gió đánh bạt hơi thở qua tai. Ở ngăn tủ xếp giấy tờ riêng, tôi còn giữ một tập ký ức đánh dấu là "S.
Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Lều dựng trên một sàn gỗ bằng dây thừng. Tôi dự hàng chục cuộc hội họp và quyên tiền giúp hội Hồng thập tự.
Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời. Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Tôi khuyên ông nên mỗi ngày bỏ ra chút thì giờ để nghỉ ngơi.
Nay cháu được bốn tuổi, hồng hòa, khỏe mạnh". Lý trí của ta tựa chiếc tam bản bị sóng nhồi trong một biển sâu thẳm và tối tăm vì dông tố. Sở dĩ tôi đã mạn phép gởi đơn vì tôi nghe có người mách rằng hãng ông lớn nhất trong phạm vi xuất cảng.
Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền. Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên. Nếu không làm sao cho tài chánh khá lên được thì cũng cứ vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được nữa.
Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Tôi tận hưởng những thứ ở đời bao giờ hết. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ.
Ngày hôm nay tôi chăm nom đến thân thể tôi. Tôi sẽ bị giam vô "nhà cầu" của chúng. Chằng cây nào mọc được ở đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn rắn độc.