Sáng hôm sau, Sid thức dậy trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên. Nott vô cùng tức giận. Nott - hiệp sĩ áo đen, một trong hai người còn lại lên tiếng:
Chàng phải mất khá lâu mới đến được cái hồ này, chỉ mất vài phút sau khi Nott chán nản bỏ đi. Mà cơ hội lại chẳng liên quan gì đến may mắn hay sự tình cờ: Nó đến với tất cả chúng ta. Chàng chẳng cần phải suy nghĩ lâu cũng biết được chỗ mình cần tìm nước là ở đâu.
Chàng thấy rằng thần Gnome đã nói thật, và phù thủy Merlin cũng chẳng hề nói dối. Ta là Chúa tể của Số phận và May mắn. Ngay sau đó, những hạt giống nhỏ lấp lánh như bọc vàng từ trên không trung bắt đầu rơi tỏa xuống khắp nơi theo cơn gió.
May mắn phải do mình tạo ra. Tuy nhiên Sid vẫn quyết định leo lên núi. Có lẽ mình nên lên trên ấy.
Hay thậm chí còn tệ hơn. Chỉ còn nửa ngày nữa là tới hạn cuối cùng mà Merlin đưa ra. Đơn giản là bởi vì loại cây đó không thể mọc ở đây được, thế thôi.
Đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với ông như thể ông vẫn còn là một cậu bé vậy. Anh sẽ đi tìm Sid cùng về, nếu có bị cười vào mũi thì dẫu sao hai cũng còn đỡ hơn một. Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều đó có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ với chàng là tỉa cây vậy.
Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. Vì thế Sid cố làm cho ông ta nguôi giận: - Bây giờ thì anh có thể sống đến suốt đời với sự may mắn đó.
- Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi. Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh. Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác.
"Đây có vẻ là một nơi thích hợp đây" - chàng thầm nghĩ. - Anh mất trí rồi hay sao, Sid? Bộ anh điên hay sao mà lại đi làm việc như một con trâu để tạo ra cái khu đất chỉ có vài mét này nếu anh chẳng hề biết được là cây bốn lá có mọc ở đây hay không? Anh không thấy là khu rừng này rộng hàng triệu lần mảnh đất bé tí này hay sao? Anh ngu ngốc hay anh có vấn đề gì khác? Anh không hiểu được là những việc anh làm chẳng có ích gì trừ phi có một người nào đó bảo anh chính xác vị trí mà cây bốn lá sẽ mọc. Tôi không có nhiều sự lựa chọn lúc đó.
Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế. Họ không hề biết đó là những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ, ngược lại họ còn hết sức bực bội vì chúng. Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau.