Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Tôi không có bản lĩnh. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Quá nhiều lí do để sống.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Cậu em hướng dẫn tận tình. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.