Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Thật lòng, tôi muốn khóc.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Giấc mơ cũ rồi mà. Mai đi học về phải cạo râu. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.