Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Ra trường bác khao to. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Rất nhiều người quen đến thăm. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.