Không còn nghi ngờ gì nữa, thật khó thoát khỏi lối suy nghĩ về trí nhớ đã “ăn sâu bám rễ” trong chúng ta. Sau đây là một vài ngạc nhiên về “Con đường tơ lụa” để học một cách hiệu quả. Đó là thứ gây căng thẳng cực độ cho chúng ta.
Chúng ta định bước ra khỏi cửa và… chúng ta quên mất mình đã làm gì với chùm chìa khóa. “Thật thoải mái!” Có thể ngay lúc này bạn đang nghĩ vậy. Thiên niên kỷ đầu – 1.
Vì vậy, bạn không phải lo lắng, chúng ta đang quay trở lại với hệ thống đánh máy yêu thích thông thường. Hãy nhấp một ngụm nhỏ chất lỏng có muối này xem. Hãy tưởng tượng trên cửa phòng tắm có treo biển “Các khoản thu” (cánh cửa cho phép chúng ta mở vào phòng tắm).
Đừng sử dụng những số điện thoại đã khắc sau trong tâm trí của bạn do bạn thường xuyên gọi (ví dụ như số điện thoại nhà bạn, số điện thoại văn phòng của anh trai/chị gái… hãy áp dụng cho số mà bạn ít gọi). Khả năng ghi nhớ của tôi thay đổi trong suốt ngày và cả tuần. Bob cũng thích loại bánh xốp Bob của trẻ em được quảng cáo trên ti vi, và thỉnh thoảng anh dùng miếng bánh xốp nhỏ lấp đầy vào chỗ chiếc răng bị gãy, nhưng điều này cũng không có hiệu quả.
Chúng ta đang ngồi trong một căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Một lần tôi đã đọc một bài báo khoa học nói rằng: “Con người được chia làm hai kiểu người, nhưng không đều nhau. Lúc đó tôi giải thích với cô giáo là tôi đang trong một thời kỳ nghỉ phép.
Lòng trung thành tuyệt đối của ông đối với trung đội mà ông phục vụ là nguồn gốc ra đời của từ “người theo chủ trương trọng nam khinh nữ”. Bạn không cần phải đọc to tên của chúng. “Xin lỗi nhưng bạn có thể nhìn về phía quầy bar một phút không? Tôi muốn biết bạn trông thế nào ở góc 30 độ.
Đó không chỉ là sự hợp pháp hóa “Đây này, những tay gôn cừ nhất cũng đang sử dụng giày của chúng tôi”. Jamal là một giáo viên trung học. Một hôm, anh được mời đến ăn tối tại nhà một người bạn giàu có.
Một tuần sau, khi đang đi dạo trên phố, tôi tình cờ gặp lại bà. Có nghĩa là, quá trình thẩm thấu thông tin vào trí nhớ của chúng ta là có hạn và không chịu ảnh hưởng của thời gian học. Hãy đặt câu hỏi cho giảng viên, và hình thành những thắc mắc trong đầu bạn (giả sử giảng viên cho phép bạn được cắt ngang lời giảng).
Bởi vì có người trong số hang nghìn người đi qua ông ta hàng ngày đã nhớ tên ông ta. Vậy chúng ta có từ “Dove”. Người kế tiếp cũng lại có thể làm điều tương tự.
Thứ hai, sự liên tưởng không phải lúc nào cũng tồn tại lâu dài. Tất cả chúng ta đều cần luyện cho bản thân tính tự giác. Sự ức chế này là hậu quả của những “sự cố” cụ thể - những sự cố có thể thổi bay kí ức trước đây của chúng ta… khi ta không thể nhớ tên một người nào đó khi họ vẫn nhớ tên ta.