Tôi cưỡi trên lưng một con lạc đà và dắt theo một con đi suốt cả đêm rồi cả ngày kế tiếp sau đó, lòng lo sợ về số phận của mình. Và những khoản chi tiêu này có thể vượt quá khả năng chi trả của các bạn. Còn nếu con không được như vậy, cha sẽ hiến tặng tất cả tài sản này cho những người nghèo khổ, người ăn xin và các thầy tế.
Một ngày nọ, cha tôi hồ hởi tìm đến và thuyết phục tôi tham gia vào một vụ đầu tư. Mặc dù vậy, mỗi năm của cải của ông vẫn không ngừng gia tăng khiến Arkad ngày càng giàu có hơn. – Hadan Gula quả quyết với Sharru Nada.
- Hoàn toàn đúng như thế anh bạn ạ! – Arkad thừa nhận. - Hay là anh cũng không biết? – Ông nài nỉ. Đến khi người vay đến trả tiền, tôi sẽ trao lại vật đó.
- Thật tiếc! Tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm thất bại chua xót, nên tôi rất sợ bị vấp ngã lần nữa. Những cơn gió lạnh buốt trong đêm ở sa mạc ào ào thổi đến, Kalabab cúi xuống, kéo tà áo choàng che đôi chân rắn rỏi của mình, rồi thong thả nói tiếp: - Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại.
Các bạn hãy vươn lên và mạnh dạn thực hành các phương thức làm giàu trên, hoặc lựa chọn một trong những cách phù hợp với hoàn cảnh của mỗi người nhất. Các bạn nên biết rằng, giờ đây ở Babylon có nhiều vàng hơn các bạn nghĩ và số vàng đó đủ cho tất cả mọi người. Cách tốt nhất là anh hãy trở thành một người cho vay vàng, giống như tôi vậy.
- Cuộc sống đem lại nhiều thú vị cho con người. - Vậy thì bây giờ cậu hãy chứng minh điều đó đi. Một hôm, ông ta lén ôm hết tiền bạc, tài sản góp chung của hai người bỏ đi mất, khiến chàng thanh niên đáng thương, lúc đó đang ngủ, phải bơ vơ ở một xứ lạ với cái túi rỗng không.
Người cho vay tiền cũng không chờ gặp ông Nana-naid mà chỉ bảo với bà Swasti nhắn lại với ông chủ là ông ta đã đến và bắt ông đi. Nhưng đến lúc này việc buôn bán cũng gần như sụp đổ. - Hầu hết những người dân ở Babylon chỉ có đủ tiền để sống trong những khu dân cư tồi tàn.
Nếu ông ta không đánh giá đúng năng lực của nah, thì anh cũng đừng nên nản lòng. - Với tình trạng như thế, anh ta chỉ mất thời gian chờ đợi mà thôi. Bansir đưa tay chỉ vào dòng người mang nước, mình để trần, mồ hôi nhễ nhại đang lê bước một cách nặng nhọc từ dòng sông phía xa kia lên con đường chật hẹp.
- Người buôn trứng đáp. Khi họ tiến vào cổng, những người lính gác cổng liền giậm mạnh gót chân và kính cẩn chào Sharru Nada, một công dân danh dự của vương quốc. Cạnh lều là các kiện hàng được xếp tươm tất với những tấm vải bố chắc chắn bao bọc bên ngoài.
Sau đó, anh ta sẽ phân mảnh đất ấy thành những lô nhỏ và bán cho những người cần xây nhà và trồng trọt. - Nhưng chúng ta không biết cách người khác làm ra vàng như thế nào để bắt chước làm theo? – Kobbi thắc mắc hỏi. – Trong một ngày, nếu anh cày được một công đất, thì anh là một nô lệ làm được việc, và bất cứ ông chủ nào cũng sẽ nhận biết điều đó.