Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Chả phải thở than gì. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Cớ gì mà không dám nói.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Chả phải bổn phận gì. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Thất vọng, tụt giá rồi. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Ngại nói là ta mất xe. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Chẳng cần gì nữa cả. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Tôi cũng có dự định ấy.
Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.