Một cơ hội ngẫu nhiên, anh học cách đánh giày từ một viên sĩ quan Mỹ, không lâu sau anh đã mê cái nghề này. Mặc dù làm việc tại nhà nhưng chị thậm chí không có thời gian để chăm sóc hai đứa con nhỏ, thời gian chị rời khỏi bàn máy may duy nhất có lẽ đó là lúc phải lo hai bữa cơm qua loa cho xong bữa. hướng nghiệp là cách bạn chọn đôi dép vừa đôi chân và phù hợp với nơi bạn muốn bước tới.
tôi thì mạnh mẽ và hiếu động, trong khi chị ấy thì hiền và trầm tính hơn. Cô ấy thừa biết mình yêu cô ấy nhiều như thế nào, rằng mình sẽ chấp nhận chờ đợi dù khó khăn và sóng gió thế nào. “Huhm, chắc ba mẹ lại cãi nhau nữa đây, nhìn mặt ai cũng đằng đằng sát khí thế kia…” – Chip thầm nghĩ.
Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng. Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được. Thành phố đêm nay thật đông vui, từng dòng người tấp nập xuống phố với những bộ quần áo đẹp nhất náo nức đón chào thời khắc thiêng liêng.
Nhưng cũng có những chiếc xe không được may mắn như thế. đôi lúc bạn bắt gặp một gã rất lạ đang cầm cái giỏ rất quen để rồi từ chiếc miệng rất quen phát ra những âm thanh rất lạ. Dù rất sợ hãi nhưng Ghét quyết không bỏ cuộc, cậu nằm gần đó tiếp tục theo dõi.
Nhưng người ta vẫn thường nói "nghề chọn người chứ người không chọn nghề", thật vậy, như một bàn tay vô hình, số phận lại rong rủi đưa tôi đến với nghiệp "gõ đầu trẻ" một cách đầy tình cờ mà tôi cũng không thể ngờ đến. Chris Harvey - tổng giám đốc VietnamWorks nói: "Chúng tôi muốn bạn đạt được công việc mà mình mơ ước. - Bông à, con không được nói như vậy, bố con không đánh nhau, mà là đi chiến đấu!
Hình như… đúng vậy, cô vô tình đi ngang qua nơi mà cô và anh vẫn thường hẹn hò với bao kỷ niệm buồn vui, quá khứ tràn về, những lời nồng ấm của anh, những cái ôm xiết không muốn rời, những nụ hôn cháy bỏng, đột nhiên lòng cô thắt lại, nước mắt từ hai khoé mi tuông trào, cô khóc, khóc như chưa từng được khóc. nhất, họ luôn tìm mọi cách để tôi đẹp hơn vì tôi có ích, còn cậu,. Thấy vậy Cục Ghét chạy đến gần và hỏi Khói Đen:
cảm mà suốt mười mấy năm sống chung với nhau chưa bao giờ tôi thốt lên và cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc phải thốt lên những lời đó với chị. Chắc chắn nó không còn được như lúc đầu nhưng chắc chắn nó sẽ sử dụng được lâu bền hơn, vì bạn sẽ chạy thật chậm và kiểm tra từng con vít một định kỳ mỗi tháng. Hôm nay họp nhóm, mệt chết được, nhưng mà cũng vui, đã lâu rồi mình không được vui như vậy, giá mà lúc đó có… mà thôi bỏ đi! Người ta giờ thậm chí còn không thèm nói chuyện xã giao với mình nữa là, gửi biết bao nhiêu tin rồi còn gì, tức chết đi được.
- Đôi môi cũng tham gia: Trời, tớ thấy nhân viên muốn thăng chức nào cũng làm động tác ấy với sếp cả, không đúng đâu! Tình yêu là từ khi môi của hai người chiếc trên chiếc dưới cơ, nên phải Sinh nhật Chip hằng năm ba đều có quà, món quà gần đây nhất là một chiếc SIM điện thoại nhân sinh nhật lần thứ 14 của cô - không phải ba mẹ nào cũng ủng hộ việc con mình xài di động ở lứa tuổi đó. Đang buâng khuâng từng bước chân nặng nề xuống phía cổng ra, bỗng Chíp trượt chân ngã.
Cuối cùng thì cũng đến được nơi mà Ghét mong đợi, một khu rừng xanh mướt mắt hiện ra trước mắt. Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, mỗi lần như thế Chip rất buồn. Cái thích đó gọi là sự quí trọng.
Trong cuộc sống hối hả, đôi khi chúng ta bỏ quên đi những điều thật sự giá trị, chỉ đơn giản vì chúng quá gần gũi, thân quen mà chỉ khi đánh mất nó ta mới chợt nhận ra. Một cơ hội ngẫu nhiên, anh học cách đánh giày từ một viên sĩ quan Mỹ, không lâu sau anh đã mê cái nghề này. Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần.