Ông có đức tự tin, đức đó quý lắm, nếu không phải là cần thiết. Vậy đứa nhỏ muốn gì? Chẳng cần phải là nhà trinh thám đại tài cũng đoán được. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Mắt lòa, cụ không trông rõ hình, nhưng câu hỏi độc nhất của cụ là: "Trong hình bà bận áo gì, cháu?". Trong lịch sử ít thấy những đại tướng có can đảm và đại lượng để tự nhận lỗi như vậy. Thầy đã chỉ đường cho tôi một cách rõ ràng, thông minh lắm.
Bà Georgette Leblanc đã khen chị Marie và lời khen đó đã thay đổi hẳn người đàn bà đó. Nhưng ông phải cương quyết; luôn luôn dụng tâm mãnh tiến và đem đại thắng về cho chúng tôi". Ông làm ra sao? Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời.
Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?). Al Copone, tên đầu đảng ăn cướp đã làm cho châu thành Chicago kinh khủng, cũng nói: "Ta đã dùng những năm tươi đẹp nhất trong đời ta để mua vui cho thiên hạ, vậy mà phần thưởng chỉ là bị chửi và bị săn bắn như con thú dữ".
Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta. Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi. Hết thảy chúng ta ai cũng muốn như vậy.
Đây là nguyên văn bức thư một kế toán viên gởi cho tôi: "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú. Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói: Trái lại, trong câu chuyện của bà, bà thường lầm lộn buồn cười về sử ký hay văn học sử.
"Giám đốc phòng giữ gìn máy móc". Nhưng con cáo già đó cũng đã lầm lỡ; đáng lẽ là phải bắt đầu tự cáo những khuyết điểm của mình và ca tụng Guillaume II đã, thì ông đã lỡ tỏ trước rằng ông chê vua vụng dại không biết giữ gìn lời nói. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi.
Chính bà đã tự đem trút nó lên đầu bà vì cái máu ghen và những lời đay nghiến của bà. Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được.
Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!". Cả những khi cơm khê, canh mặn, ông cũng không nên phàn nàn. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!".
Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm. Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn. Mặt khách hàng tươi như hoa.