Tôi bảo: Chào chú. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Có điều, em chã thích. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Cũng là để thăm dò phản ứng. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.
(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Bạn sẽ không trình bày nhiều.