Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Đó là hạn chế của bạn.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Của một thân xác đặc. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.