Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
- Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Và có lẽ cả hướng thiện. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Ông anh cũng làm theo.
Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.