Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Nếu hắn là người tài.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Êm dịu và hoang vắng. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.