Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Dù lúc này mắt không có nước.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Mẹ, tôi và một người quen. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Con mèo quanh quẩn bên nách. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.