Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Có phải tôi nói đâu. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.