Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Đã đi một số cây số.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Và còn nhiều lí do khác. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.
Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.