Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Bạn lại muốn lưu lại. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Họ kinh doanh khách sạn. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.