Bạn đang bỏ lại đằng sau mình cái thế giới vô cảm bị giảm lược bởi tâm trí, cái thế giới trơ lì của thời gian. Đó là trường năng lượng của tâm trí vị ngã. Dĩ nhiên, đây là một ảo tưởng.
Vậy là không ai chịu trách nhiệm đối với việc họ làm sao? Tôi không thích ý nghĩ đó. Bạn chỉ đề cập đến quá khứ khi nào nó tuyệt đối thích hợp với hiện tại. Chúng ta sẽ bàn đến điểm này chi tiết hơn ở một đoạn sau.
Bạn tìm thấy chính mình bằng cách tiến vào hiện tại. Đây chính là tâm trí vị ngã, và đâu cũng chính là chỗ mà sai lệch lớn lao hình thành. Ngoài ra, nhận biết tính ưu việt của Bản thể hiện tiền, và do đó tác động ở bình diện nguyên nhân, cũng không ngoại trừ khả năng lòng trắc ẩn của bạn đồng thời biểu lộ ở bình diện hành động và bình diện hệ quả bằng cách xoa dịu đau khổ mỗi khi bạn có dịp.
Bạn mới là vấn đề – bao lâu tâm trí vị ngã còn nắm quyền chi phối. Theo đạo Kitô, lối tu tập này thường được gọi là khổ tu. Bạn sẽ không thoát khỏi nổi đau khổ ấy cho đến khi bạn ngưng cảm nhận về Cái Tôi từ trạng thái đồng hóa với tâm trí, tức là tự ngã.
Tình hình này bao gồm cả các điều xấu xa có tính tập thể như chiến tranh, diệt chủng, và bóc lột chẳng hạn – tất cả đều do vô minh tập thể mà ra. Nếu “sự tỏ ngộ” của bạn là ảo tưởng vị kỷ về cái tôi của mình, thì cuộc sống sẽ sớm đem lại cho bạn thích thức làm bộ lộ tình trạng vô minh của bạn dưới bất kỳ hình thức nào – như sợ hãi, giận dữ, che giấu khuyết điểm, phán xét, u uất, và vân vân chẳng hạn. Tri kiến về hiện trú chính là trạng thái hiện hữu ở khoảnh khắc hiện tại.
Có một thế giới loài người, một thế giới loài kiến, một thế giới cá heo, và vân vân. Nhắm mắt lại, rồi hít thở sâu chừng vài lần. Vào lúc suy nghĩ của bạn kết nối với trường năng lượng của cái quầng này, thì bạn bị đồng hóa với nó, và một lần nữa nuôi dưỡng nó bằng các ý nghĩa của bạn.
Bạn chưa hiểu được cốt tủy của điều tôi đang nó, bởi vì bạn đang ra sức tìm hiểu nó bằng tâm trí. Hãy làm những gì bạn phải làm. Khi Bản thể hiện tiền hiểu rõ chính nó – thì đó là sự hiện trú.
ngay lúc bạn biến nó thành một vật gì đó, thì bạn đã đánh mất nó. Sự thật này không có ý nghĩa tiêu cực. Tia nắng ban mai xuyên qua tấm màn.
nhưng thật khó mà dung nạp nổi một sự thật như vậy. Thời gian và đau khổ không thể tách rời nhau được. Thái độ vô minh và sự hiểu biết không thể cùng tồn tại lâu được – cho dù sự hiểu biết chỉ có ở bạn chứ không ở phía đối phương có thái độ vô minh.
Việc làm này sẽ khiến cho bạn bị mắc kẹt trong vòng đau khổ. Thứ tinh hoa vô danh này và sự hiện trú của bạn có thể là đồng một thứ không? Phải chăng nó vẫn hiện trú ở đó mà không có sự hiện trú của bạn? Hãy tiến sâu vào đó. Không có một cái tôi giả lập để gìn giữ, bảo vệ, và nuôi dưỡng, họ đơn giản hơn, bình dị hôn cả những con người bình thường.