Tôi không hề để ý tới những sự gian lận đó mãi cho tới hôm có một người laị thăm tôi tự xưng là Thanh tra của chính phủ và đòi tôi một số tiền trà nước. Tôi có một công việc làm mà tôi thích: chu cấp cho đứa cháu ấy để nó nên người. Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng.
Ta không gặp cảnh gì bi đát cả. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy? Những lo lắng của tôi cứ dịu lần đi và bỗng ngạc nhiên thấy bây giờ tôi dã suy nghĩ được, đã đủ sáng suốt để bước tới giai đoạn thứ ba là cải thiện sự tai hại nhất.
Bạn có thích sống không? Có muốn sống lâu và khoẻ mạnh để hưởng cái vui "ăn ngon ngủ kỹ làm tiên trên đời" không?. Không có tiềng trả chủ phòng, cũng không tiền mua giấy xe; mà dù có giấy xe cũng không đủ can đảm vác cái mặt bơ phờ thất bại này về nhà. Hồi ấy tôi là giám đốc một công ty bảo hiểm nhân mạng ở đó.
Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm". Vả lại nếu tôi nghĩ tới chuyện cũ hoài, chắc tôi không thể sống lâu". Và sự ấy vô cùng quan trọng đối với tôi.
Tôi biết có nhiều người bảo Tôn giáo dành riêng cho đàn bà, con nít và thầy tu. Ông Saunders kể: "Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã lo sợ đủ thứ. Nghỉ tức là thu hồi lại sức lực của mình".
Trong kỹ nghệ, những người bệnh thần kinh cũng do những nguyên nhân ấy. Một lần, ở nước Anh, nhân gặp một người chăn trừu, tôi thành thật khen con chó của anh lớn và thông minh. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà.
Nếu bạn cho phép, tôi sẽ giãi bày và nhờ bạn chỉ tôi cách xử sự cho phải lẽ. Từ hồi nhỏ, tôi chưa được tới một châu thành nào có trên 4. Hồi nhỏ tôi toàn chơi với vài đứa bạn trên thượng lương [15] một ngôi nhà bỏ hoang ở Missouri.
Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường. "Ngày hôm nay là ngày Thượng Đế ban cho ta. 000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn.
Chót hết tôi đau đớn đến nỗi không muốn kéo dài đời thêm nữa. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền. Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi.
Mỗi lần chỉ làm một việc thôi". Vậy tôi xin giới thiệu một cuốn sách tuyệt diệu, nhan đề Tôi muốn mắt sáng lại mà tác giã là bà Morghild Dahl, một thiếu phụ bị loà trong năm mươi năm. Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn.