Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Tự giác làm một số việc. Lúc đó tôi không có nhà. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Để tránh những hận thù. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Lải nhải cũng là chơi. Đến chỗ học không phải để học.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Cơ bản là không muốn lắm. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.