Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Dù biết là tạm thời thôi.
Bạn có hai giọng chính. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Mất mất người kể chuyện.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Một cái gì đó kinh điển.