Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Tôi tống vào thùng rác.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Hoặc sẽ bắt mình quên. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.