Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Đừng thuyết giáo vô ích. Nước mắt tôi lại rơi. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.
Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Xôi em để trong lồng bàn. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Nhà văn quì bên giường vợ.