Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi. Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng. Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu.
Ông có muốn biết tài sơn ghế của tôi không? - Trưa nay ông lại dùng cơm với tôi, tôi chỉ cho ông coi. Bạn tưởng tôi sẽ khuyên bạn "Không nên" sao? Thưa không! Tôi chỉ khuyên bạn điều này. Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình.
Chắc bạn viết văn sĩ đó: Chính là H. Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Zoroastre đã dạy quy tắc đó cho dân Ba Tư thờ thần lửa.
Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị. Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!".
Ông Seltz chép hết những điều họ yêu cầu và những điều họ cam kết trên một tấm bảng đen và ông chuẩn y hết những điều họ ước vọng. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra. "Tại sao ông không cậy ông bạn tôi, Cleveland Rodgers, nhà xuất bản tờ Brooklyn Eagle? Hoặc ông Guy Hickock? Ông ấy đã viết báo 15 năm ở Paris và biết rất nhiều chuyện thú vị.
Đã lâu lắm, khi tôi còn là một đứa nhỏ chạy chân không qua những khu rừng để tới trường học làng tại miền Missouri; một hôm, tôi đọc một bài ngụ ngôn về mặt trời và gió. "Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn". - Mà tôi dám cá với bà rằng bầy gà của bà có lời nhiều hơn là sở sữa của ông nhà.
Một hôm, tôi gặp một người trước làm biện sự một hãng cho mướn nhà, tôi hỏi ông ta có thể cho tôi biết nhà tôi ở, tường xây bằng gạch đặc hay gạch rỗng. Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác. Nhà kỹ nghệ nói: - Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm.
Nhưng Meade vì ngần ngừ trễ nãi đã làm ngược hẳn hiệu lệnh ông và để quân phương Nam thừa dịp mực nước xuống, qua sông mà thoát được, lỡ mất cơ hội độc nhất, vì chỉ một trận đó có thể chấm dứt cuộc Nam Bắc tương tàn. Được coi hình chúng trên mặt báo, bên cạnh hình những danh nhân trên thế giới, chúng quên cái ghế điện nó đợi chúng. Tại nước nhuộm như vậy".
Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Đàng này, tôi không gây sự gì hết.
Vì tuyên bố như vậy là tránh trước được những cuộc tranh biện, và làm cho đối phương nảy lòng công bằng, vô tư, rộng rãi cũng như bạn, nghĩa là tự nhận rằng cũng có thể lầm lỡ như bạn được. Von Bulow biết rằng đáng lẽ phải khen trước đã rồi mới chê, nhưng trễ quá rồi, chỉ còn mỗi một cách vớt vát là: đã lỡ chê trước thì phải khen sau vậy; và năng lực của lời khen thiệt mạnh, kết quả dị thường: Ông Amsel làm đại lý cho một nhà bán ống chì và lò sưởi bằng đồng, từ lâu nay vẫn kiếm cơ hội bán hàng cho một xí nghiệp đúc chì lớn ở Brooklyn.