Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Giữa đời sống và nghệ thuật. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.