Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Thành thử chúng tôi không thể .
Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng. Có gì đáng chán đâu? Ngay trong công ty địa ốc cũng có cảnh đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Một nguy hiểm nữa, là mỗi ngày mỗi làm vội lên, chưa hết công việc này đã bị công việc khác ám ảnh.
Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết. Có một tiểu thuyết Anh, do một nữ sĩ viết, vô cùng hay hơn hết thảy những tiểu thuyết của George Eliot Brontes, cả của Jane Austen, mà có lẽ bạn chưa đọc. Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ.
Bạn nên quên rằng nó là thơ hay, chỉ đọc vì truyện và những tư tưởng xã hội của nó thôi. Và thưa bạn, có lẽ bạn là một thư kí công ty địa ốc, bạn ghét nghệ thuật, muốn bồi dưỡng tâm hồn bất diệt mà không thể yêu công việc thư ký của bạn được vì nó đáng chán lắm? Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?".
Người ta phải thăm bạn bè. Bạn đi chưa được mười bước thì trí óc bạn đã nhảy nhót ra khỏi vật đó, và đương giỡn với vật khác dưới mắt bạn. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.
Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ. Đó, thái độ của thầy phải như vậy. Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng.
Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt. Thế này thì khó chịu thật. Một thất bại vẻ vang không đưa tới đâu cả, nhưng một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một thành công không nhỏ đâu.
Nó mạnh tới nỗi có những người suốt đời sống để tìm hiểu thêm, mà vẫn luôn luôn bị nó lôi kéo đi và cứ trượt chương trình của mình hoài. Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình. Như vậy còn ba buổi tối để thăm bạn hữu, vui thú gia đình, đọc sách tiêu khiển, hút thuốc, làm vườn, thơ thẩn và dự những cuộc thi của các báo.
Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không. Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.
Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn. Tôi đọc năm tờ nhật báo Anh, hai tờ Pháp và vô số tuần báo, tạp chí. Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều.