Và như thế, em hiện hữu. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Người yêu càng quí chứ sao. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.