Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Cũng như với cuộc đời này.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Tôi ủng hộ cái đúng. Nhưng như thế chưa đủ.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Dù đôi khi như leo cột mỡ. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.