Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Từng trang, từng trang…
Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Rồi đau và chấp nhận đau.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Tôi muốn thi xong được để yên.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.