Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Hoặc sẽ bắt mình quên. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Ngôn từ không có gì mới. Xin lỗi em, xin lỗi các con.
Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Bạn cần trả công và cả tự do.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Rõ ràng phải đi trình báo. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Đừng làm mọi người buồn lo.