Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó. Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S. Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả.
Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ. Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán. Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh.
Bạn có biết câu chuyện lạ lùng này không? Sau ngày dài làm lụng khó nhọc, một mụ chủ trại dọn cho những người giúp việc một đống cỏ khô thay bữa chiều. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay. Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò.
Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt. Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà. "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng".
Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Bà già đó sống một mình trong một dinh cơ rộng như vậy, giữa đống khăn quàng, đồ cổ và kỷ niệm, nên khát khao chút tình âu yếm. Đó là lỗi đầu tiên của hãng.
Nhưng nó có phương pháp hoàn toàn để làm mọi người yêu nó: là chính nó, nó yêu mọi người. Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông. Dùng cách đặt câu hỏi để khuyên bảo người ta".
Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở. Chúng tôi khuyên nên bỏ ý muốn làm cho khách hàng tin theo mình. Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở.
Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng. Để cho công việc của ông được dễ dàng, tôi đã biên đàng sau bức thư này ít câu hỏi rất giản dị. 2- Giữ nụ cười trên môi 3- Xin nhớ rằng người ta cho cái tên của người ta là một âm thanh êm đềm nhất, quan trọng nhất trong các âm thanh.
Tôi biết chắc rằng nếu trước kia tôi không kiếm được cái sở thích của ông và làm cho ông vui lòng ngay từ lúc đầu, thì ông không cho tôi được một phần mười những cái ông đã cho tôi". Và tôi thấy rõ ràng những hội đó là cái "nghiện" của ông, là lẽ sống của đời ông. Điều đau lòng là nhiều khi những kẻ không có chút chi đáng tự kiêu hết lại khoe khoang rầm rộ để che lấp những thiếu sót của họ, khoe khoang tới nỗi làm chướng tai gai mắt người khác.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Cha mới lén vào phòng con. Con gái bà không biết trả lời ra sao, sa lệ.