Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Cảm giác như không thể lành lại được.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Của một thân xác đặc. Đã đi một số cây số.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Nhà văn nhắm mắt lại. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Thất vọng, tụt giá rồi. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Vừa lo lắng, vừa háo hức.