Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Hoặc về sau mới lí giải được. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Vậy ra là tại những lần như thế này. Trẻ con hay người lớn.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Vật chất? Bạn đâu có. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Bây giờ là 12h26 đêm. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.