Nếu như không phân biệt đối tượng, không tính đến điều kiện tự thân mà cứ bám người ta đòi hỏi tất sẽ mang tiếng đồ vô lại, thậm chí mang họa vào thân. Một khi cảm thấy người ta đối xử với mình một cách hữu hảo và tôn trọng mình thì không bao giờ dùng oán báo ân. Và còn kể quan hệ thầy trò của cụ Tiền Tôn Khanh với tôi.
Nhờ thế ông mới giữ được tấm thân già. Ví dụ trong một cuộc hội đàm, đối phương cười hì hì tỏ vẻ hoàn toàn mãn ý khiến cho ta tưởng đàm phán đã thành công, đối phương nói: "Tôi rõ rồi, anh nói rất có lý, lần này nhất định tôi xem xét ". Bàng Quyên rất giảo quyệt bèn kiểm tra xem điên thật hay điên giả, sai người lôi Tôn Tần vào chuồng lợn.
Người nhỏ nhen luôn luôn kêu khổ. Thứ ba, là về phương diện phục vụ thì yêu cầu nhân viên bán hàng lễ phép, đưa hàng đến nhà khách hàng, mở rộng phạm vi phục vụ Mỗi ngày từ 6h30' đến 7h30' tổ chức xe đưa khách hàng về nhà. Đó là câu chuyện đời thường hiện đại, dưới đây là câu chuyện thời xưa.
Rõ ràng lý do mà âu Dương Tu đưa ra không phải lý do thật sự. Cuối cùng hai người cùng nhau khiêu vũ rồi ra về. Nói quanh xảo diệu cốt ở tâm
Gặp pahỉ quyấy nhiễu, thầy giáo vẫn bình tĩnh tuỳ cơ ứng biến, Đắc tội với lãnh đạo và đắc tội với đồng sự bằng hữu, đều là những điều không thể không cẩn thận né tránh. Giao cho người ta trách nhiệm, khuấy động lòng tự tôn và lòng tự tin của người ta thì tốt hơn phê bình kỷ luật.
Nghe xong, ông chủ hàng dược biết mình ngộ nhận mục đích việc kiểm tra lập tức hết giận, nhận mình hiểu lầm tưởng là kiểm tra hóa đơn buôn bán bèn tỏ ý hợp tác, sẵn Làm như thế dù cho có chế phục được người ta cũng vị tất thu phục được lòng người ta. Mạnh Hoạch xua quân tiến tới đuổi theo ven núi.
Như vậy đã tạo ra áp lực tâm lý cho đối phương. Vương Cảnh thấy thế bèn nói: "Bởi vì người câu quá thanh liêm nên không câu được con cá tham mồi". Trong giao tế đối mặt với sự đố ky, công kích, vu cáo thì phải tùy cơ ứng biến.
Làm sao để thương thảo đây? Cái họ quan tâm là cái họ muốn được. của đối phương đều có thể đạt đến triệt hạ cái đài tâm lý của họ. Chỉ cần động chạm đến danh của người ta thì người ta nhất định nổi giận.
Ông chỉ nói một cánh thành thực: "Khổ và mệt thì nhiều người xem Tiêu Dụ Lục phải chịu, danh và lợi lại một mình chàng ngốc Lý Tuyết Kiện được. Đương nhiên giám đốc xí nghiệp rượu không muốnn bo' ra một số tiền ứng trước lớn như thế. Tân học giả có ngu độn mấy cũng không thể không thấy gai nhọn trong lời nói của cụ.
Khi không cẩn thận, nói đến khuyết điểm đối phươg thì phải kèm theo lời tán tụng. Điều thầm kín như ăn hối lộ, làm việc tội lỗi mà ta biết thì có thể dùng để khống chế họ. Mạnh Tử nói: "Trong con người không gì bằng con ngươi, không thích giấu điều ác với con người.