Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Nhưng lại muốn súc tích. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Cái này không rõ lắm. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Hồn nhiên đến đáng thương. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Tiếp theo thì còn tùy.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
Mà đời người thì có mấy đâu. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.