Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Mà bác thì dùng toàn công thức. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Tôi cũng có dự định ấy.
Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Đôi má trắng nhợt ửng hồng.