Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng. Để tôi mang về vẽ lại hết. Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông.
Sáng dậy, thấy tấm "ra" ướt, bà nó bảo: "Ngó này, đêm qua lại đái dầm nữa". Bà ấy nói chị ngay thẳng và đứng đắn, giỏi làm bếp và khéo săn sóc trẻ em. Rồi một buổi chiều, mới leo lên ngọn một gò nhỏ, tôi hoảng lên vì thình lình thấy tượng trưng của luật pháp nghiêm khắc là chú hiến binh bữa nọ, lần này cưỡi con ngựa hồng, mà con Rex của tôi thì chạy thẳng tới chú ta.
Ông dùng đủ cách chỉ trích, dọa dẫm, trào phúng, hàng tháng, hàng năm như vậy: Hy vọng ông Lincoln sẽ phải đổi chính sách. Tay nên có cây viết chì hay viết máy để đánh dấu ở ngoài lề những lời khuyên nào mà bạn tính thi hành. Bà ta mắc đi thăm những nơi khác, cho nên một mình ông hầu chuyện một bà cô bên nhà vợ.
Tôi yêu khán giả của tôi", vừa tiến ra ngoài sân khấu. Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. tinh thần hiểu biết lẫn nhau.
Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được". ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời. Tôi muốn vượt lên trên bọn đó.
Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì tiếng hót của nó. Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động. Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm.
Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì hết". Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác.
Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson: - Bạn sẽ thấy thực là thần diệu. Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng.
Dân gian kêu nài đủ cách mà vô hiệu. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.
Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông. Đàng này, tôi không gây sự gì hết. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn.