Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Ta không thích nổi cáu.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Bác không rõ cháu đi đâu. Tôi không muốn đi đâu cả.