Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Thôi, tôi trôi qua em rồi. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Là người thì nên thế. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Mình rất sợ phí thơ. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.