Và một số lí do khác… Giữa hiện thực và huyền ảo. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Trẻ con hay người lớn. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Ông anh cũng làm theo.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Một điều rất hệ trọng. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Đã thế lại còn không chịu quay bài.