Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.
Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Hoặc biết nhưng không rõ. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.