Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Yêu say đắm là chơi. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Đường thông hè thoáng.
Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.