Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Mọi thứ vẫn như thế. Trơ trọi giữa phố đông.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Phải hết sức giữ gìn. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Nhất quyết phải cạo râu. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Mấy con hổ cũng thế.
Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Một kẻ lạc loài vô cảm. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.